ADS

Lớp 12t1 THPTQL 4 ký ức tuổi học trò

Đọc thêm: Toyota
Tuổi học trò, học sinh là quãng thời gian đẹp của mỗi người, gắn với những kỷ niệm về thầy cô mái trường, bạn bè... và có lẽ nó in đậm trong tâm trí mỗi chúng ta.


Những bài thơ về Tuổi Học Trò


Người ta bảo màu tím là chung thuỷ
Tím chân thành son sắt của con tim
Tím u buồn với dáng dấp im lìm
Tím đau khổ của tình yêu đổ vỡ
Tím là sắc hoa màu nhung nhớ
Tím đoan trinh thể hiện ở tâm hồn
Tím âm thầm chịu đựng mọi cô đơn
Tím son sắt cho đi không đòi lại
Tím đã yêu ai là mãi mãi
Tím không cần nhung lụa với vàng son
Tím đơn sơ trong cuộc sống tâm hồn
Tím chấp nhận thả mình trong bóng tối
Tím bước đi không có hoa trải lối
Tím cuối đầu thua thiệt với quyền uy
Tím chua cay khi tình chẳng còn gì?
Tím u hoài với niềm đau chất ngất
Tím lặng lẽ yêu gió buốt vào lòng
Tím thương sầu ai có biết cho chăng?
Tím run rẩy dưới trời đông băng giá
Không hiểu sao tôi lại yêu màu tím
Có lẽ tím dại,tím buồn,tím cô đơn
Thương màu tím bơ vơ chiều chủ nhật
Phố lên đèn màu tím vẫn lang thang...!



Xao Xuyến

Lòng trong trắng như mùi thơm sách vở
Chưa một lần vướng bận những sầu đau
Chỉ bâng khuâng khi mùa hạ qua mau
Và sung sướng ngày khai trường chợt đến
Tuổi học trò biết bao là kỉ niệm






Bâng Khuâng Tháng 9

Tôi nghe tiếng trống trường bâng khuâng tháng 9
Nghoảng lại sau lưng mùa hạ đã qua rồi
Ai nép vội góc hiên trường bỡ ngỡ
Chờ heo may về vương tóc rối bay
Đốm phượng vĩ cất vào ngăn cặp mới
Thu soi gương tô bờ má thêm hồng
Đừng vẫy gió thả rơi mùa cũ vội
Kẻo nắng sân trường hỏi lá có vàng không?
Làn mắt biếc tiếng nói cười xao xuyến
Ai thênh thang trong một khúc giao mùa
Tôi khép lại đôi dòng lưu bút cũ
Gọi tháng 9 về nghe nhịp trống bâng khuâng



Học Trò

Ngày xưa nhớ tuổi học trò
Những chiều tan học mình chờ đợi nhau
Nhớ gì trong gió lao xao
Em cười trong mắt mà sao ngượng ngùng
Sao em tôi cũng ngượng ngùng
Từng màu hoa phượng thẹn thùng rụng rơi
Bài thơ đã viết hết lời
Muốn trao rồi ngại,ngại rồi không trao
Để mùa hạ ấy qua mau
Để rồi kỉ niệm đi vào tháng năm
Để giờ tôi đã xa xăm
Còn đâu trong gió tiếng thẹn thùng xưa




Những Bài Thơ Không Đề

1.Mực tím dễ thương áo trắng ai
Đừng đem mây xuống vắng chân trời
Em đi một bước ta dừng lại
Nghe tím dọc đường cỏ non phơi

2.Ngập ngừng áo trắng ô hay
Bài thơ lưu bút trao tay thẹn thùng
Đến rồi ngày đỏ rưng rưng
Con ve rã giọng trên lưng phượng hồng

3.Một chút thu vàng một chút xuân
Rằm trăng ngày ấy chẳng bâng khuâng
Tinh khôi trang giấy thơm mùi vở
Cỏ rối đường về không vướng chân

4.Áo nàng vàng tôi yêu hoa cúc
Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường
Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu thương
Tôi thay mực cho vừa màu áo tím

5.Một mai rồi tháng năm sẽ lớn
Ai sẽ quên một thoáng trời hồng
Sẽ quên có một người đợi trông
Một kẻ đứng dọc đường mãi đợi

6.Vậy đó mà bỗng nhiên họ lớn
Tuổi 20 đã đến có ai ngờ?
Một hôm giai khúc mùa ve lại
Đứng ngẩn trông vời màu áo tuổi thơ

7.Xin được mãi là thiên thần áo trắng
Giọt mực hồn nhiên đậu lại trên tay
Xin nghe hoài loài sơn ca thánh thót
Của những ngày hoa nắng thơ ngây

8.Đừng đến nữa ngày giã từ lớp học
Đừng chia tay để rồi ai cũng khóc
Khi tất cả quanh mình hóa thân thương
Và đừng quên nghe một thuở học đường

9.Hững hờ gió thổi rung cây
Một bông hoa phượng rơi ngay đầu thềm
Ra sân định nhặt tặng em
Ngờ đâu em đã đến xem trước rồi

10.Kỉ niệm xưa ngỡ chừng như im bặt
Chợt hiện vế nguyên vẹn ở trong tim
Nghe bâng khuâng sao cứ muốn đi tìm
Tháng ngày qua lấm lem màu mực tím

11.Mấy nhịp cầu tre đưa ta về chốn cũ
Chút ân tình xin nhắn gởi về ai
Ngõ vắng năm xưa giờ còn chung kỉ niệm
Khi xa rồi còn đọng mãi trong tim





Trong hơi thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say.
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu.
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Bài hát đầu, xin hát về trường cũ
Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm – Rụng xuống trái bàng đêm.
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi?
“Có một nàng Bạch Tuyết, các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy”
“Mười chú chứ, nhìn xem trong lớp ấy”
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao).
Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm.
Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi!
Em đã yêu anh, anh đã xa vời
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá! Mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường – chiếc lá buổi đầu tiên.


Trai thương gái cùng

      Trai ơi thương lấy gái cùng
      Tuy rằng khác gi-ống nhưng chung một giường

Chế thơ qua đèo ngang

      Bước tới đèo ngang bóng xế tà
      Điểm thi trên giấy thấy con 3
      Lom khom dưới lớp kẻ ngậm bút
      Lác đác bên trên kẻ ngắm trời
      Thương má đau lòng con bí quá
      Thương thầy ở lại một năm chơi .


Chán đời

Chán đời cắt tóc đi tu
Nghĩ đi nghĩ lại đi tù sướng hơn
Trong tù làm chủ giang sơn
Một căn phòng đá với dăm ba thằng
Thằng nào cũng có khiếu năng
Thằng thì giỏi họa thằng thì làm thơ
Có thằng lại đứng ngẩn ngơ
Vì sao ta lại trở vô nhà tù ?


Học trò ngày nay

Học trò ngày nay quậy tới trời
10 thằng vô lớp 9 thằng chơi
3 thằng vô lớp 2 thằng ngủ
Còn lại thằng kia cũng gật gù
Việc học ngày nay đã khác rồi
10 thằng vô lớp 7 thằng ngu
3 thằng vô lớp 2 thằng ngủ
Còn lại thằng kia chẳng biết gì


 Ngày xưa giám thị cũng đi thi
     Cũng cóp cũng quay chẳng kém chi
     Mà nay giám thị lại trông chặt
    Chẳng để em xem 1 tí gì


BẠN XƯA
Có một ngày mình bỗng gặp lại nhau
Người bạn nhỏ ngày xưa hay hờn dỗi
Tưởng đã quên mà sao nhớ quá đỗi
Khum bàn tay vun vén kỉ niệm đầy.

Đã lâu rồi ta muốn được là mây
Lãng đãng trôi về ngang kí ức
Để giấc mơ đêm sẽ thôi thổn thức
Những tiếng cười và da diết yêu thương .

Tìm lại nhé ngây thơ ta trễ muộn
Có khi nào bạn giận ta mãi không?
Lời xin lỗi từ sâu trong đáy lòng
Mong vẫn kịp trao về phương bạn.

Bạn lớn thật rồi , lớn thật rồi sao?
Thế có nghĩa dài thêm khoảng cách
Vẫn nụ cười xưa mà nghe hiu hắt
Một thưở lung linh có thật xa rồi ?

Sẽ ổn thôi mà , sẽ ổn thôi
Sẽ gọi bình yên về qua lối cũ
Sẽ đem mắt cười vào trong giấc ngủ
Chỉ cần với -ta-bạn-vẫn-như-ngày-nào.


NGỒI ĐẰNG SAU

Ngồi đắng sau thật khổ
Trước toàn cổ với đầu
Chữ thấp thấy gì đâu
Cứ nhấp nha nhấp nhổm.

Vì là dâu xóm cuối
Nên thầy cô " chiếu " hoài
Kiểm tra hết loay hoay
Thí đành ngồi cắn bút,

Nghĩ nhiều khi ấm ức
Chép đề toán bị sai
Làm bài ăn con hai
Ôi tức ơi là tức !

Nhưng có cái được nhất
Ngồi bàn cuối thật vui
Lắm lúc giả lui cui
Đọc truyện tranh rất khoái.

Hay nắm tóc con gái
Giật một cái thật đau
"Nó" vừa quay lại sau
Mình giả vờ không biết.

Vì ngồi đằng sau riết
Nên giờ mắt đeo" chai"
Bị chuyển lên bàn hai
Tiếc hoài ngồi cuối lớp!


Trái tim con trai

Trái tim con trai
Thường xao xuyến lạ
Khi nhìn đôi má
Con gái ửng hồng.

Trái tim con trai
Bồi hồi lắm đó
Khi tóc con gái
Sợi nắng đong đầy.

Trái tim con trai
Vẫn thường ... ngừng đập
Khi thấy đôi mắt
Con gái lung linh.

Trái tim nhiệt tình
Của con trai đó
Có là nỗi nhớ
Của con gái không?



LỠ HỨA
Bối rối nhìn con gái
Con trai" cảm" mất rồi
Ai bảo xưa lỡ hứa
" Bạn bè không cặp đôi "

Tại hồi đó bé thôi
Còn giờ đây hối hận
Trái tim như trống trận
Nhảy loạn nhịp quá trời !

Ai biểu con gái cười
Lại còn đưa bím tóc
Thôi lời xưa đừng hứa
Giờ tụi mình cặp đôi.

Con gái nghe , đỏ mặt
Sao dễ thương quá trời ....



NHỚ ĐỐI THỦ 
Lần đó ngồi chung bàn
Hắn thường làm tớ giận
Hắn là tên ngớ ngẩn
Chỉ biết bắt nạt thôi !
Bàn ghế tớ chia đôi
Mỗi đứa ngồi mỗi chỗ
Đứa nào mà xích vô
Là coi như tới số...
Bây giờ hắn bàn trên
Tớ lang thang bàn dưới
Tưởng rằng mình sẽ vui
Ngờ đâu buồn rười rượi!
Chẳng còn ai để giận
Chẳng còn ai để hờn
Hình như không đối thủ
Thấy lòng buồn nhiều hơn ? 


MỘT VẮNG 
Sáng nay , một người vắng
Không vạch phấn chia bàn
Bánh kẹo không đầy ngăn
Ghế ngồi thừa một chỗ .

Giấy phép chẳng đưa tới
Một vắng không lí do
Năm tiết như lửa đốt
Lòng ai đầy nỗi lo.

Ngồi im một góc lớp
Chẳng ai... cãi tay đôi
Thiếu vắng người bên cạnh
Bỗng thấy mình lẽ loi.

Sáng nay một người vắng
Một người buồn ngẩn ngơ !!!!!!!


GIỜ CHIA TAY

Tiếng trống trường vang lên vội vã,
Tôi bàng hoàng từ giã tuổi học sinh.
Dẫu dặn mình giờ chia tay sẽ đến,
Nhưng hồn tôi vẫn cuộn nỗi buồn thương!

Trách trái tim luôn vương sầu vạn cổ,
Hay trách thời gian chia cắt phũ phàng?
Trường lớp hỡi thôi giờ xa cách mãi,
Bạn bè ơi đâu còn đó thân thương?
Thầy cô ơi, giờ phải xa mãi mãi,
Biết bao giờ mới tìm được dáng quen?

Cánh hoa phượng hững hờ vương trước gió,
Có bóng ai lặng lẽ đứng sầu thương?
Có mắt ai tím buồn trong lớp học?
Có tim ai đau đớn buổi chia tay?



Tình Đau
Sau buổi học cuối cùng hôm ấy mình chia tay.
Con gái trong lớp hình như đứa nào cũng khóc.
Cô chủ nhiệm hỏi tớ giả bộ trêu chọc:
" bụi bay vào mắt chứ em đâu khóc đâu..."
Tớ bị ăn cái cốc vào đầu!
Thời gian qua mau.
Rồi chúng mình cũng trở thành người lớn.
Buổi họp lớp gặp mặt vẫn cười hí hớn.
Tớ liếc nhìn ấy giả bộ ngó lơ...
Thời gian cứ trôi hững hờ.
Rồi ấy có chồng tớ vẫn còn "ở giá".
Gặp nhau chẳng còn cười nghiêng ngả.
Tớ chỉ đứng nhìn xa xa...
Rồi con ấy lên ba tớ mới có người ta.
Chẳng còn những chiều hay la cà quán sá.
Kỷ niệm ngày đầu dường như xa lạ.
Gặp nhau ấy cười phôi pha...




Xao Xuyến

Lòng trong trắng như mùi thơm sách vở
Chưa một lần vướng bận những sầu đau
Chỉ bâng khuâng khi mùa hạ qua mau
Và sung sướng ngày khai trường chợt đến
Tuổi học trò biết bao là kỉ niệm




Bâng Khuâng Tháng 9

Tôi nghe tiếng trống trường bâng khuâng tháng 9
Nghoảng lại sau lưng mùa hạ đã qua rồi
Ai nép vội góc hiên trường bỡ ngỡ
Chờ heo may về vương tóc rối bay
Đốm phượng vĩ cất vào ngăn cặp mới
Thu soi gương tô bờ má thêm hồng
Đừng vẫy gió thả rơi mùa cũ vội
Kẻo nắng sân trường hỏi lá có vàng không?
Làn mắt biếc tiếng nói cười xao xuyến
Ai thênh thang trong một khúc giao mùa
Tôi khép lại đôi dòng lưu bút cũ
Gọi tháng 9 về nghe nhịp trống bâng khuâng




Học Trò

Ngày xưa nhớ tuổi học trò
Những chiều tan học mình chờ đợi nhau
Nhớ gì trong gió lao xao
Em cười trong mắt mà sao ngượng ngùng
Sao em tôi cũng ngượng ngùng
Từng màu hoa phượng thẹn thùng rụng rơi
Bài thơ đã viết hết lời
Muốn trao rồi ngại,ngại rồi không trao
Để mùa hạ ấy qua mau
Để rồi kỉ niệm đi vào tháng năm
Để giờ tôi đã xa xăm
Còn đâu trong gió tiếng thẹn thùng xưa




0 Response to "Lớp 12t1 THPTQL 4 ký ức tuổi học trò"

Đăng nhận xét

Bạn bè